[RCĐĐ] – Chương 3
Chương 3: Nàng tiên ốc
Trong sự im lặng như tờ của toàn thể khán giả, chỉ có lí trí của Tư Việt là còn tỉnh táo, dứt khoát kéo Ninh Tùy vào phòng y tế của trường.
Lâm Kế Hành cũng phản ứng chậm nửa nhịp, nhặt đồ trên mặt đất rồi nhanh chóng đuổi theo.
Thảm sát đẫm máu vào ngày thi đầu tiên cũng không chỉ có bọn họ, trong phòng y tế còn có những người khác nữa, người đó ngồi trên giường với cái chân toàn là máu, hiệu ứng hình ảnh rất phóng đại. So với người đó, Ninh Tùy chỉ bị vỡ mao mạch trong khoang mũi, mặc dùa chảy máu nhưng cũng chẳng đáng là bao.
Bác sĩ trường thậm chí không thèm cho cậu một ánh mắt, chỉ tranh thủ đưa tay chạm vào sống mũi Ninh Tùy, bảo cậu đi rửa mặt bằng nước lạnh.
Vì vậy Ninh Tùy lại bị Tư Việt lôi đến bồn rửa tay, vặn vòi nước đối diện với trán của cậu, sau gáy hắn luyện một bộ Giáng Long thập bát chưởng, Ninh Tùy bị vỗ không ngừng gật đầu, tuyến thể giấu dưới da cũng giật giật, giống như thứ Tư Việt vỗ không phải là nước lạnh mà là thuốc kích thích tuyến thể vậy.
“Được rồi, không sao rồi.” Thấy máu mũi đã ngừng chảy, Tư Việt một tay ôm cổ để cố định đầu Ninh Tùy, một tay lấy nước rửa sạch vết máu trên mặt cậu.
Bác sĩ liếc mắt nhìn Tư Việt một cái, tiếp tục cúi đầu xử lý vết thương trên chân bạn học ở trên giường, thuận miệng nói một câu: “Là bạn học thì phải đoàn kết với nhau, Alpha các cậu không được ỷ vào sức lực lớn mà tùy tiện bắt nạt người khác. Giờ còn chưa chính thức vào năm học, các cậu nhìn xem, người thì gãy chân người thì chảy máu mũi, thật là.”
Tư Việt không hé răng, Ninh Tùy vừa định giải thích, Lâm Kế Hành đã chạy tới nhận lỗi: “Thầy ơi là lỗi của em, nhưng mà em thật sự không bắt nạt cậu ấy, em chỉ vô ý đụng phải thôi.”
“Lần sau không nhìn đường thì có thể tự mình đập mặt vào tường, đừng kéo bọn tôi đến chịu tội thay nha.” Ninh Tùy nói đùa, Tư Việt rửa mặt cho cậu, nước không cẩn thận tràn vào miệng, Ninh Tùy không để ý nuốt luôn, trong nước lẫn một ít vị máu tanh.
“Đừng nói chuyện.” Lòng bàn tay Tư Việt lau một vết máu trên má Ninh Tùy. Nước lạnh còn sót lại trong lòng bàn tay bị nhiệt độ làm bay hơi, da dẻ cọ xát tạo cảm xúc rõ ràng, Ninh Tùy cảm thấy trên mặt nóng lên, phản xạ có điều kiện mà trốn khỏi vòng tay của hắn: “Được rồi, để tôi tự rửa đi.”
Cậu không cho Tư Việt cơ hội nói chuyện, trực tiếp vùi nửa cái đầu vào bồn rửa, Tư Việt thấy vậy bèn tự lau lòng bàn tay ẩm ướt, quay người nhận lấy giấy bút mà Lâm Kế Hành đã nhặt lên.
Mãi đến tận khi nhiệt độ trên mặt bị rửa sạch sẽ,Ninh Tùy mới dám ngẩng đầu lên, khách khí nói một câu: “Cảm ơn.”
“Không còn chảy máu nữa đúng không?” Lâm Kế Hành cũng tiến tới góp mặt quan tâm nạn nhân bị thương, “Cái này, thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý đâu.”
Ninh Tùy kéo vạt áo lên lau mặt: “Tôi cũng ổn rồi.”
Ánh mắt Tư Việt chạm vào đôi lông mày đen nhánh ướt đẫm của cậu rồi ngay lập tức rời đi: “Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Ninh Tùy thấy trong tay hắn vẫn cầm bản kiểm điểm của mình, liền nói: “Thôi để tôi tự đi nộp bản kiểm điểm, không cần phiền đến cậu nữa.”
Tư Việt trực tiếp đem giấy cất vào trong túi, xoay người rời đi: “Không sao, tôi đúng lúc có chuyện cần đến hỏi thầy, tiện đường thôi.”
Lâm Kế Hành đi theo sau Tư Việt ra khỏi phòng y tế, nhìn chằm chằm vào túi áo hắn tự hỏi “Bản kiểm điểm nào? Hôm qua tớ đâu có báo danh sách vắng mặt đâu.”
Tư Việt đút tay vào trong túi, sờ hai tờ giấy, nhàn nhạt nói: “Bản kiểm điểm chuyện khác.”
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Kế Hành nghĩ thầm, cậu ta phạm lỗi, lớp trưởng là mình sao có thể không biết?
“Một chuyện nhỏ thôi, ” Tư Việt liếc mắt nhìn hắn một cái, lưu loát đổi đề tài, “Không sánh được với cậu, mượn đao giết người đem bạn học đưa vào phòng y tế, năng lực rất lớn đó.”
Lâm Kế Hành với Tư Việt là bạn thân, đối với hắn hiểu rất rõ, vừa nghe ngữ khí lạnh nhạt này liền biết hắn mất hứng, lập tức giơ tay lên đảm bảo: “Tớ không bao giờ nhảy loạn vào cậu nữa! Tớ thật sự không thấy cậu ấy. Lúc đó có nhiều người, cậu lại chắn hết cả người cậu ấy, tớ chỉ muốn đùa với cậu, không chú ý.”
Dòng suy nghĩ của Lâm Kế Hành bị chệch đi, quên luôn chuyện truy cứu tại sao Ninh Tùy phải viết kiểm điểm, Tư Việt đạt được mục đích, thu lại phép thuật*: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
林继衡思路跑偏,彻底忘了追究宁随为什么要写检讨,司越目的达成,收了神通:“走了,吃饭去。”* tui không hiểu chỗ này cơ mà chắc là phép tẩy não ha :>
“Không phải lúc nãy cậu nói muốn tới văn phòng gặp thầy sao?” Lâm Kế Hành có chút theo không kịp tư duy của hắn.
Tư Việt nheo mắt thích ứng với ánh sáng mặt trời chói lọi trên đầu: “Bây giờ chắc thầy đang ăn cơm, buổi chiều tôi sẽ qua.”
“Oke, vậy cũng được.” Vừa nhắc đến ăn uống, Lâm Kế Hành nhất thời nhảy tung tăng lên, vượt lên phía trước Tư Việt mấy bước.
Tư Việt quay đầu lại liếc nhìn rèm cửa sổ phòng y tế lay động, vân vê hơi nước lưu lại trên đầu ngón tay, nhấc chân đi theo.
Sau khi Ninh Tùy ra khỏi phòng y tế được năm phút, quần áo bị ướt nước đã hong khô dưới cái nắng của mặt trời, chỉ còn lại vết máu không thể bị ánh sáng và nhiệt phân hủy. Cậu sợ mình sẽ bị giáo viên toàn trường thăm hỏi, không có cách nào khác đành vội vàng chạy về nhà thay cái áo khác, chiều mới đến trường tiếp tục đi thi.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, trường học rủ lòng từ bi, tuyên bố ngày hôm nay không cần tự học buổi tối, cơ hồ chân trước vừa mới nộp bài thi, chân sau Ngôn Tụng liền đem Ninh Tùy từ trong phòng thi kéo thẳng đến cổng trường.
Thành tích của Ngôn Tụng không quá tốt, nghỉ hè chưa được một tháng đã phải đi học tận 4, 5 lớp học thêm, kì thi khảo sát đầu năm chính là lúc để kiểm tra kết quả, vì thế hai ngày này cậu bị ba mẹ quản lí rất nghiêm ngặt. Rốt cuộc thi xong mới có thể thở phào nhẹ nhõm, từ lúc gặp nhau đến giờ Ngôn Tụng liên mồm nói không ngừng.
“Anh họ, mời em ăn cơm tối! Mẹ em trừ hết tiền tiêu vặt của em, bắt em phải về nhà ăn tối! Mẹ tại sao không thể giống như cậu, mỗi ngày quản em cái gì cũng không được, làm em phiền muốn chết!”
Ngôn Tụng khoác vai Ninh Tùy loạng choạng lắc lư, Ninh Tùy tức giận đẩy tay hắn ra, theo thói quen thúc khuỷu tay vào ngực hắn: “Kể cả có đổi ba đi chăng nữa thì anh cũng phải giám sát cậu. Lần trước trốn học bị giáo viên gặp phụ huynh, chưa được bao lâu đã muốn trốn tiết đi net, cậu cũng thật xứng với phong bao mẹ cậu đưa cho thầy dạy thêm.”
Ngôn Tụng ôm ngực khoa trương “Oa” một tiếng, liền nửa thật nửa giả thử dò xét nói: “Chơi xong mà vẫn chưa thấy nghiện, làm sao mà anh có thể chống lại nó vậy?”
“Vậy mày cứ từ từ mà chơi, ” Ninh Tùy xoay người rời đi, “Anh về nhà ăn, để cậu đói chết.”
“Đừng đừng anh họ, ” Ngôn Tụng thập phần không có cốt khí cúi đầu trước nồi lẩu, cười nịnh nọt, “Chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ phải xếp hàng chờ đợi rất lâu.”
Ninh Tùy móc điện thoại ra bắt taxi: “Đi đâu?”
“Vậy đến quán bên cạnh quán cà phê Internet Blue Lagoon đi.”
Ninh Tùy lườm hắn một cái: “Nói thật đi, rốt cuộc là mày muốn đi ăn lẩu hay là đi chơi game?”
“Đừng keo kiệt như thế chứ, mua một tặng một có được không?” 1 plus 1 hả
Hai người lôi kéo nô đùa nên chẳng buồn quan sát đường, cổng trường đông như mắc cửi, quay người lại dễ vô tình đụng phải người khác. Ninh Tùy ngày hôm qua vừa mới bị đụng ngã một lần, lúc này ngay lập tức phản ứng lại nhanh chóng kéo đối phương đứng lên, Ngôn Tụng cũng theo sau đỡ lấy bả vai của nữ sinh, để cô không bị ngã.
Đó là một Omega nữ buộc tóc đuôi ngựa, hai người đang định xin lỗi, cô gái đó lại không nói không rằng bật khóc.
Ninh Tùy: “? ? ?”
Cô gái vừa khóc sướt mướt vừa nói với họ một cách đáng thương: “Các cậu có thể giúp tôi một chuyện không, đừng để anh ta bắt tôi đi, tôi không biết người này, không hiểu tại sao anh ta cứ quấy rầy tôi!”
Đâu có ai có thể từ chối một Omega nữ đáng thương đâu? Là một người đàn ông thì phải bảo vệ cô ấy!
Ninh Tùy đang định nói chuyện, nhưng trong nháy mắt nhìn ra chuyện kẻ quấy rối trong miệng cô gái là ai, cậu lập tức buông tay.
Ngôn Tụng không chỉ buông tay mà còn lùi về sau một bước.
Cô gái: “…”
Ninh Tùy tận mắt nhìn thấy sắc mặt thay đổi của cô gái, nhưng trong nháy mắt liền đè xuống tâm tư trong lòng, khóc càng thêm chân thật: “Làm ơn, xin các cậu, giúp tôi với, hắn ta chỉ có một mình, khẳng định không đánh lại các cậu!”
Vì vậy Ninh Tùy cũng lùi lại một bước, cười toe toét nhìn Lương Hạo Dương đang đến gần, tỏ ra mình không hề có ý xấu: “Chào giáo bá.”
Cô gái biết không còn có chút hi vọng nào nữa, lành làm gáo vỡ làm muôi trừng mắt lên: “Các cậu không phải là Alpha sao! Tại sao lại sợ hắn? Giáo bá thì sao, vì Omega xinh đẹp đáng lẽ cậu nên xông lên một quyền đấm vỡ mặt hắn đi chứ!”
Những lời khó nghe như vậy buông ở bên tai, Ninh Tùy trợn tròn mắt kiềm chế: “Thật xin lỗi, tôi không phải là Alpha.”
“Chúng ta không phải sợ hắn, mà là sợ cậu đó.” Ngôn Tụng chém thêm một đao.
Cô gái tức giận dậm chân: “Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối cũng đâu thể ăn thịt các cậu được ? !”
Ninh Tùy tắt ứng dụng gọi taxi, mở camera selfie, đưa ống kính đến trước mặt cô gái.
Cô gái nhìn khuôn mặt dữ tợn của mình trên màn hình, im lặng.
“Bạn này, ăn điểm tâm đi. Trên đời vẫn có nhiều người tốt hơn kẻ xấu. Không phải giáo bá nào cũng thích đi cưỡng đoạt nữ sinh đâu, ” Ngôn Tụng lắc đầu một cái, thành khẩn nói, “Hơn nữa, nếu như muốn cưỡng đoạt chắc chắn trước tiên cũng là anh trai tôi, tạm thời chưa đến lượt cậu đâu.”
Ninh Tùy: “…”
Anh trai cậu hi vọng rằng cậu bị người ngoài hành tinh bắt đi ngay lập tức.
Lương Hạo Dương vừa đi tới, đúng lúc nghe được những lời này, cho rằng Ninh Tùy có ý tứ với mình, nghiêm mặt nói: “Xin lỗi, tôi không thích Beta, tôi cũng không có ý đó với cậu, đừng có động thủ.”
Ninh Tùy: “… …”
Cậu hi vọng hai người này sẽ cùng nhau bị người ngoài hành tinh bắt đi.
Cô gái kia sống lại ngay tại chỗ, hướng nòng súng về phía Ninh Tùy: “Có cho một cây vàng* tôi cũng không thèm quan tâm đến cậu!”
Ninh Tùy nhìn cô gái này từ trên xuống dưới, có chút không rõ rằng liệu cô ấy đang đứng bên phe nào.
Lương Hạo Dương túm tóc đuôi ngựa của cô: “Anh cảnh cáo em Lương Thiếu Dương, sáng nay ba đã nói nếu hôm nay em không quay về, ông ấy sẽ treo em lên móc phơi đồ một đêm.”
“Hai người là anh em?” Ninh Tùy phản ứng lại, không nhịn được hỏi:” Vậy tại sao buổi tối cậu đi tìm Tư Việt?”
“Đàn em của tôi nhìn thấy em gái tôi dây dưa lằng nhằng với hắn, cho rằng bọn họ có quan hệ, ” Lương Hạo Dương nói, “Chỉ là hiểu lầm thôi, tôi đã giải thích với cậu ta rồi.”
“Em đã biết tại sao anh lại là giáo bá Nhất Trung,” xạ thủ Lương Thiếu Dương vĩnh viễn không động thủ* cảm thấy ai oán ai, “Nhất Trung căn bản chính là một nồi gà hầm bắp cải! Khổ thân bạn của em ngưỡng mộ Tư Việt gì đó muốn chết, không ngờ hắn còn không thông cảm cũng không giúp đỡ! Còn hai người nữa,” cô nàng quay đầu trừng mắt với Ninh Tùy và Ngôn Tụng, giơ hai ngón tay làm cái kéo, ” Cách xa tôi ra tám mét!”
*永动射手梁洋洋见谁怼谁 chỗ này tui hem hiểu lắm huhu
“Em bao giờ mới có thể trưởng thành đây?” Lương Hạo Dương hơi ghét bỏ em gái mình, “Tư Việt cũng không biết em là ai, sao có thể giúp em? Em vì người khác yêu sớm mà yêu sớm, đi khắp nơi tìm người giả làm bạn trai em, em không thấy dở hơi à?”
Lương Thiếu Dương là một cô gái nổi loạn hơn so với mọi cô gái khác, từ nhỏ đã khao khát muốn trở thành giáo bá quyền lực hơn Lương Hạo Dương, nội quy của nhà trường không là cái gì so với cô cả. Vốn dĩ cô nàng đã tập hợp hàng loạt thành tích như trốn tiết, chống đối giáo viên… chỉ còn mỗi yêu sớm là chưa qua. Xui xẻo là vừa bày tỏ thì bị Tư Việt từ chối, bây giờ còn bị anh trai vây bắt, không chỉ hạt giống yêu sớm vừa gieo xuống đã bị giẫm chết, thời gian trốn tiết hạnh phúc cũng tuyên bố kết thúc.
Lương tiểu thư còn muốn giãy dụa trước khi chết, nhưng không thể lấy trứng chọi đá, bị Lương Hạo Dương túm đuôi tóc lôi đi.
“Em vốn tưởng đây là một bộ phim cẩu huyết, còn sợ sau này giáo bá sẽ gọi người đến chặn đường em, không nghĩ tới lại là do tiểu thư tsundere nhà họ,” Ngôn Tụng nhìn bóng lưng của địa bàng xách theo gà con, cảm thấy tiếc nuối, “Sớm biết thế em đã không buông tay, có khi em gái Omega đã nhất kiến chung tình với em rồi.” biết trước cả nước đã giầu
“Không có chuyện đó đâu ” Ninh Tùy tàn nhẫn ngắt lời hắn, giơ tay lên để đón xe, “Cô ấy không giống với mấy kiểu người yêu cũ của cậu đâu…”
Đang nói được một nửa, chợt nghe thấy cái tên quen thuộc, theo bản năng quay lại hướng âm thanh kia.
“Tư Việt với giáo bá tranh nhau một cô gái đấy… Thật mà, tao đang ở cổng trường, vừa mới nghe thấy này….”
“Giáo bá mắng người yêu một trận rồi kéo đi, tao nhìn thấy rồi, hắn ta không phải cái loại tốt lành gì đâu! “Một nam sinh dựa lưng vào đèn đường gọi điện thoại, giọng nói đè thấp đầy ác ý xuyên tạc: “Cái gì mà A thần, nếu không phải là ỷ nhà mình giàu có, người như thế sao có thể thật sự sạch sẽ được, có khi loại nào cũng đều đã chơi rồi!
“… Có đúng không? Ha ha ha, tao biết từ lâu rồi! Bạn tao nói hồi học sơ trung hắn thường hay nói dối, toàn nói là mình cứu người —— cậu làm cái gì thế!” Một bàn tay mảnh khảnh bắt lấy điện thoại của hắn, người này phẫn nộ quay đầu lại, thấy Ninh Tùy đứng ở phía sau, dùng ba ngón tay lắc lắc cái điện thoại, cười như không cười nhìn hắn: “Bạn học này, cậu ở lớp nào? Ở nhóm nào thế? Tám chuyện có vui không?”
这位同学,你哪个班的?入团了吗?八荣八耻会不会背?chỗ này tui cx hem có hiểu lắm
“Cmn mày bị điên à?” Người kia vừa chửi bới vừa một giơ tay lên chụp lấy điện thoại, một tay nắm thành nắm đấm nhắm đến mặt Ninh Tùy, “Đừng lên cơn trước mặt ông! Không dạy dỗ mày một chút là mày lại…”
Ninh Tùy ném điện thoại cho Ngôn Tụng, một mặt lạnh lùng bước về phía trước, dùng tay trái ấn vào lòng bàn tay lập tức khóa chặt cánh tay đối phương, sau đó thúc đầu gối vào người hắn, khiến cho cái mồm chưa kịp nói lời thô tục đã gào lên đau đớn, toàn bộ động tác liên một mạch như nước chảy mây trôi, cơ hồ có chút vui tai vui mắt.
Thấy người kia đang cuộn tròn thành con tôm khô trên mặt đất, mặt đỏ bừng không dám nhúc nhích, Ninh Tùy mặt không đổi sắc ngồi xổm bới trong cặp sách của hắn tìm thấy hai chiếc thẻ học sinh.
“Cái điện thoại này chắc là cậu ăn trộm được, trên người cậu là mùi cá tanh nhưng điện thoại lại là mùi táo của Omega,” người kia trợn to hai mắt, Ninh Tùy lộ ra nụ cười hư tình giả ý, đút thẻ học sinh và điện thoại vào túi áo, “Chúng tôi sẽ đem thẻ học sinh và điện thoại trả cho người đã mất, đi kèm kẻ trộm mua một tặng một, không cần cảm ơn. Chờ khi vào năm học, cậu nhất định sẽ nhớ kĩ quy định của trường nha.” eww mình khum thích mùi cá đou
Nhất Trung rất coi trọng phẩm chất đạo đức của học sinh, sẽ không khoan nhượng với hành vi trộm cắp và các hành vi vi phạm đạo đức khác, bọ phát hiện chắc chắn sẽ bị đuổi học.
Người kia không ngờ tới sau một hồi đối chất lại dẫn đến kết cục như vậy, cả người co quắp dưới đất. Bác bảo vệ trước cổng trường phát hiện có gì đó không đúng đến kiểm tra tình hình, Ninh Tùy nói với bác rằng mình với thanh niên trượt chân ngã đang đàm luận về thơ ca lý tưởng, sau đó quay người đi đến phòng giáo vụ.
Ngôn Tụng tạm thời quên mất món lẩu mình yêu thích, tò mò đi theo.
Hắn nhìn chằm chằm chiếc di động kia, tự hỏi nó có mị lực gì, khiến anh họ hắn phá bỏ lời thề: “Anh, không phải anh không bao giờ quản mấy chuyện này sao?”
Ninh Tùy từ trước đến giờ luôn tự lập, không nhờ vả cũng phông giúp đỡ người khác, những chuyện không liên quan đến mình đều xem là vô bổ, căn bản là lười liếc mắt nhìn.
Ninh Tùy dừng lại, vô thức chệch khỏi đường nhìn, ném chiếc điện thoại cho Ngôn Tụng: “Nghĩ gì thế, tôi chỉ là.. ừm, trả ơn thôi.”
Alpha vừa nãy có mùi quá tanh làm cho cậu muốn hắt hơi mấy cái, cậu gần như không ngửi thấy mùi soda cam trên người Ngôn Tụng.
“Trả ơn? Anh biết Omega kia à?” Ngôn Tụng hỏi.
Vỗn là không quen biết, nhưng Ninh Tùy nói: “Đúng.”
“Vậy là anh coi như…” Ngôn Tụng suy nghĩ một lúc, bởi vì điểm Ngữ Văn của hắn chưa bao giờ được hơn 60 điểm, cho nên xét về chuyện trả ơn hắn chỉ biết mỗi một cái, ” Nàng tiên ốc?” Tui còn được 8đ Văn nha, quá ghê luôn
Ninh Tùy vẫn còn đang suy nghĩ về những lời vu khống Tư Việt, lời Ngôn Tụng nói từ tai nọ qua tai kia, căn bản không nghe thấy, cậu qua loa nói: “Coi như là vậy.”
Cậu có chút buồn bực cùng chột dạ, chỉ lo Ngôn Tụng hỏi thêm cái gì nữa, liền nói sang chuyện khác: “Bọn họ hẹn vào tối mai? Chơi như thế nào?”
“8h tối mai, ” Ngôn Tụng nói, “Năm trận thắng ba.”
Đến khi hai người dần dần đi xa, Lâm Kế Hành – người chứng kiến toàn bộ quá trình, mới ngó đầu ra từ sau gốc cây, vừa húc cùi chỏ vào Tư Việt vừa cười: “Hai người này cũng buồn cười quá rồi đấy, nàng tiên ốc, cậu ấy muốn lây thân báo đáp với cậu sao?” rồi mới từ dưới gốc cây nhô đầu ra, một bên lấy cùi chỏ đâm Tư Việt một bên cười: “Hai người này cũng quá đùa đi ha ha ha, hoàn cô gái ốc đồng đây, hắn tưởng đối với nhân gia lấy thân báo đáp sao?”
Tư Việt nhìn màn hình điện thoại trầy xước của mình, không ngẩng đầu lên bình tĩnh nói: “Được rồi, không liên quan đến chúng ta, mau đi thôi.”
Lâm Kế Hành vẻ mặt mờ mịt: “Hả? Đi đâu?”
Tư Việt nói: “Lương Hạo Dương muốn gặp tôi, không phải cậu nói muốn đến xem à?”
Lâm Kế Hành càng mờ mịt: “Không phải là đã thấy qua rồi sao?”
“Gặp rồi ? Lúc nào…” Tư Việt hiếm thấy sửng sốt một hồi, nói được nửa câu mới tỉnh táo lại, “… À.”
“Việt ca, ” Lâm Kế Hành nhìn trộm điện thoại của hắn, cũng không thấy tin gì long trời lở đất, “Cậu vừa nghĩ gì đấy?”
Tư Việt bỗng nhiên xoay người rời đi: “Không có gì, đi ăn cơm .”
Lâm Kế Hành: “… ?”
Kỳ quái, Việt ca nhà hắn sao lại đột nhiên bắt đầu chơi thần bí?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Việt: Lấy thân báo đáp, tôi đã nhớ kĩ.
Ninh Tùy: ? ? ?
Chương 4
Nhận xét
Đăng nhận xét