[RCĐĐ] – Chương 1
Chương 1: Anh hùng cứu mỹ nhân
Hôm nay là ngày 13 tháng 8, theo như trên lý thuyết thì cần phải được nghỉ hè, một đêm hè không có gì đặc biệt.
Thế nhưng mọi người đều biết, lý luận là phải kết hợp với thực tiễn, mà thực tiễn lại bị hiện thực vô tình đạp lên.
Ngày mai là ngày trường Nhất Trung Nam Kỳ kiểm tra điểm*, lớp 1 năm hai, lớp tự học buổi tối hôm nay yêu tĩnh hơn so với bất kỳ một ngày yêu tĩnh nào. Với sự lo lắng, thấp thỏm cùng nôn nóng, từng sợi từng sợi tin tức tố không nghe lời dần dần thoát ra, làm cho lớp học trở nên thật khó thở.
Gió mát đêm hè 3 lần bị chặn lại không thể đi vào qua cửa số và cửa đi, tức giận đến mức xoay người rời đi, tùy ý để đám người này chịu đủ nóng bức, uy hiếp nhóm học sinh xuất sắc tự sinh tự diệt.
Alpha cùng Omega trong sự oi bức khó chịu này, nỗ lực khắc chế tin tức tố rục rà rục rịch của chính mình. Chỉ có những người duy nhất không cảm thấy khó khăn là Beta, người không thể ngửi thấy tin tức tố, và một số người vốn không có trong phòng học.
Sau khi nhận được thông báo kiểm tra từ giáo viên chủ nhiệm lão Dương, lớp trưởng Lâm Kế Hành đứng dậy, kiểm tra sĩ số trong lớp, vừa liếc mắt liền thấy được một ghê trống trong lớp học gần như kín chỗ.
Không ngoài dự đoán, tội nhân trốn tiết chuyên nghiệp Ninh Tùy quả nhiên không ở phòng học.
Tuy rằng lớp 1 năm hai là một trong những lớp trọng điểm được sắp xếp lại theo thành tích của bọn họ vào tuần trước, Lâm Kế Hành đối với bạn bè cùng lớp cũng không xa lạ gì, dù sao đều là top 100 người thường xuyên được thành tích cao nhất, chưa từng thấy heo chạy cũng từng nghe thấy qua heo.
Mà tên Ninh Tùy kia làm heo đặc biệt vang dội hơn một chút.
Hắn nổi danh là bởi vì ngoại hình đẹp, thành đại danh lại bởi vì chỉ có môn học hắn yêu thích thì mới có thành tích tốt, các môn khác thì trực tiếp nộp giấy trắng.
Cho nên, Ninh Tùy là người duy nhất có tổng điểm thành tích sắp xếp sau top 100, mà vẫn được các thầy cô cùng nhau thương lượng để đưa vào.
Bạn học nhiệt tình học tập trong nhóm lớp cho rằng, họ coi thường loại quan hệ này, cho dù trông hắn có vẻ tốt.
Mà người liên quan lại càng coi thường họ hơn.
Học bù cũng đã bắt đầu được một tuần lễ, Lâm Kế Hành cũng chưa từng thấy hắn một lần, ghi tên số lần hắng vắng mặt cùng số lần hắn xuất hiện ở lớp lại tỉ lệ nghịch.
Cũng không biết các thầy cô giáo đều nghĩ như thế nào, đem loại gia hỏa không thích học tập này bỏ vào lớp, sẽ không sợ lớp học mỗi ngày đều vùi đầu đau khổ học tập này bị bạn học làm hư sao?!
Viết xong cái tên này, Lâm Kế Hành đang định đưa danh sách đi, kết quả quay đầu nhìn lại, liền phát hiện chỗ ngồi đằng sau cũng trống không.
Hắn nhìn chăm chú 2 giây, quyết không tin chuyện ma quỷ, lần lượt đến từng đầu người một, rốt cục xác định chính mình đếm đúng.
Đại lão xếp hạng thứ nhất lớp, ủy viên học tập bạn học Tư Việt cũng không thấy .
Trong trận hoảng hốt khó có thể tin được, Lâm Kế Hành chợt nhớ tới, nghe đâu chiều hôm qua Tư Việt trước mặt mọi người cùng một nữ sinh Omega lằng nhà lằng nhằng dây dưa không rõ, chẳng lẽ hắn đêm nay trốn học chính là tìm nữ sinh kia nói chuyện yêu đương đi?
Lâm Kế Hành rơi vào trầm tư: Bên trái là hạnh phúc cả đời của huynh đệ tốt, bên phải là chức trách của lớp trưởng, danh sách cầm bỏng tay này, hắn nên báo, hay là không báo đây?
. . .
“Nhất định sẽ phải báo thôi,” Ninh Tùy vén áo lên lau mồ hôi trên trán, nhận lấy nước khoáng Ngôn Tụng đưa cho, vặn nắp ra vừa đi vừa uống, “Lâm Kế Hành là học sinh ngoan, vốn là nhìn không vừa mắt tao, không báo mới là lạ.”
“Lớp trưởng của chúng ta khác nhau, hôm nay giáo viên không đến trông buổi tự học buổi tối, hắn liền để tao ra ngoài. ” Ngôn Tụng khoác cặp sách trên một bên vai, vừa đi vừa đạp đá vụn, chơi vui đến nỗi không biết trời đất là gì, “Mày nói xem mày đến trường học, ở trong phòng học ngồi máy điều hòa không sướng à ? Cần gì phải đến sân luyện tập chạy vòng vòng?”
“Tao tình nguyện, ” cảm nhận được nhiệt độ bất thường trong cơ thể đều theo mồ hôi bài tiết ra ngoài, Ninh Tùy thân tâm khoan khoái mà đưa cánh tay ra, dùng sức duỗi cái thắt lưng mệt mỏi “Chạy bộ dù gì cũng xem như là rèn luyện thân thể, mày thì sao? Mày trốn tiết chơi game, còn mang tiếng xấu cho tao.”
Cậu vừa mới chạy đến vòng thứ sáu, Ngôn Tụng liền nhắn tin cho cậu, nói mình đụng phải mấy người có liên quan, muốn Ninh Tùy giúp hắn xả giận.
Ninh Tùy sợ hắn gây sự, vội vã tới hỏi đầu đuôi câu chuyện, lại bất ngờ phát hiện Alpha loại này phần tử hiếu chiến cư nhiên không trực tiếp đánh nhau, mà là hẹn dùng chơi game quyết thắng bại.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy phong cách thắng bại trong hòa bình như thế. Tự nhận là tuyển thủ thi đấu điện tử ưu tú, Ninh Tùy vui vẻ đáp ứng.
“Vậy thì em không quan tâm, anh là anh trai của em, em gặp nạn nhất định phải có anh hỗ trợ, ” Ngôn Tụng ôm lấy bả vai của hắn cợt nhả, “Đi bên nào?”
Nhất Trung Nam Kỳ ở xa trung tâm thành phố, dựa vào núi, ở cạnh sông, vườn trường có diện tích rất lớn, có nhiều đường để lựa chọn đi ra ngoài, nhưng con đường bên trái tương đối gần, đường bên phải phải đi qua một con đường dài bằng đá.
Trên con đường đó trồng rất nhiều cây đa to. Đó là một khung cảnh hiếm có trong khuôn viên trường cấp ba. Vấn đề là cây đa kia ở ngay bên cạnh bờ trường rào, bên ngoài tường rào là một mảnh rừng hoang nhỏ. Trời tối về đêm, thật tuyệt.
“Đương nhiên là…” Ninh Tùy cằm về bên trái, lời còn chưa nói hết, một đám tin tức tố vừa mỏng manh vừa hỗn loạn đột ngột xộc vào mũi.
Đó đều là tin tức tố của Alpha, bởi vì cách khá xa, cho nên mùi vị như có như không, hỗn tạp đến cái trình độ này, xem ra nhân số không ít.
Nhưng ngay cả như thế, cậu vẫn trong thời gian ngắn ngửi ra mùi vị quen thuộc trong đám hỗn loạn kia.
Ninh Tùy hơi cau mày.
Chủ nhân của cái mùa kia, làm sao sẽ xuất hiện ở đằng kia vào lúc này?
Hơn nữa trừ hắn ra, những tin tức tố khác đều mơ hồ có mấy phần đối địch…
Cậu vô thức dừng lại và nhìn thẳng sang bên phải.
Ngôn Tụng hỏi: “Sao vậy?”
Ngôn Tụng cũng là Alpha, tin tức tố của hắn là mùi soda cam, khoảng cách gần như vậy, độ tồn tại mạnh đến nỗi cơ hồ bao phủ toàn bộ cả bầu không khí. Vậy mà Ninh Tùy vẫn không thể nào lơ đi mùi tin tức tố quen thuộc kia.
Trầm mặc chốc lát, Ninh Tùy quay người sang bên phải: “Đã lâu không đi bên này.”
“Bên này?” Ngôn Tụng nhìn một chút trước mặt, lập tức tràn đầy phấn khởi theo sát thượng: Mày cũng nghe những lời trong trường bàn tán à? Nghe nói có mấy người lớp trên buổi tối ra ngoài thăm dò, thấy ngoài tường rừng cây nhỏ, sách vở đều có. Còn gặp cả Omega ma nữ xinh đẹp trong nhà vệ sinh! Mày nói xem lần này chúng ta có gặp được không?”
Ma nữ không có, quỷ ấu trĩ thì lại có ngay một con ở bên cạnh.
Ninh Tùy trợn tròn mắt: “Omega xinh đẹp còn sống được nâng trong lòng bàn tay, chết rồi mày muốn chôn cùng trong nhà vệ sinh toàn bùn à? Thật kì quái.”
“Nói không chắc đâu?” Ngôn Tụng lắc đầu từ chối, “Vì ở chung với ma nữ Omega xinh đẹp, tao có thể lập tức bỏ rơi bạn giá Beta của mình.”
Ninh Tùy bị ngữ khí của tên tra nam này làm cho tức giận, nhấc chân đạp: “Beta bọn tao đắc tội mày? Còn dám bội tình bạc nghĩa tao sẽ mách mẹ mày.”
Ngôn Tụng là em học của Ninh Tùy, hai người lớn lên cùng nhau từ bé, Ninh Tùy cũng là nhân cứng duy nhất trong lịch sử phong lưu của Ngôn Tụng.
Ngôn Tụng bị cậu uy hiếp, cảm thấy yêu sớm một mình có chút nguy hiểm, nhất định phải kéo anh trai mình lôi xuống nước: “Vậy em giúp anh tìm đối tượng nhé, thế đã được chưa?” Nói xong, hắn còn thật sự hướng về phía trước rừng cây nhỏ hô vài câu: “Ma nữ phía trước nhìn thử xem, làm đối tượng của anh trai tôi thì thế nào?”
Ninh Tùy giương mắt nhìn lại, đèn đường ở đây khá ít, ánh sáng chiếu vào bị cắt đứt, có thể thấy phạm vi chiếu sáng không xa, nhưng cậu biết khoảng cách giữa hai người đang rút ngắn lại, tin tức tố thuộc về cái người đó trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Cánh mũi cậu phập phồng, bắt lấy một tia khí tức vuốt nhẹ, như thể đang nắm giữ sợi dây gắn kết với người đó.
Ninh Tùy đè lên trái tim đang đập nhanh, khịt mũi: “Ma nữ nhà ai mà có thể xứng với tao? Tao cảnh cáo mày, đừng ở đây hạ thấp giá trị của tao.”
Ngôn Tụng đa miễn dịch với cái mặt dày này của cậu từ lâu: “Yên tâm đi đại ca, tao nhất định sẽ tìm cho mày người hiếm có nhất.”
Ninh Tùy không lên tiếng, đám người kia ở ngay gần đây, trì độn như Ngôn Tụng cuối cùng cũng nhận ra đám tin tức tố kì quái kia: “Mùi gì vậy? Phía trước có người?”
“Cũng có thể có thể không phải là người, ” Ninh Tùy ra vẻ mình biết, “Ma nữ xinh đẹp đang chờ mày đấy.”
Không biết luôn có thể dễ dàng khơi lên sự tò mò của con người, Ngôn Tụng đi vài bước tới một ngã rẽ, liền nhìn thấy từ ánh đèn đường lạnh lẽo chiếu xuống, đem mấy cái chân dài của nam sinh thân hình cao lớn hắt lên rõ ràng.
Dựa vào ánh đèn chói mắt đột ngọt kia, Ngôn Tụng nhận ra khuôn mặt duy nhất trong đám đầu đen kia, sự phấn khích của cuộc thám hiểm tan tành ngay tại chỗ.
Bởi.
Đó không phải là ma nữ.
Là A thần.
Ủy viên học tập của lớp 1 năm hai mất tích bí ẩn, Alpha trong Alpha, Tư Việt, người được toàn bộ Nhất Trung Nam Kỳ công nhận là “A thần”, vào lúc này đang dựa vào tường, cùng thủ lĩnh của đám người kia nhìn nhau.
Tuy rằng Ninh Tùy chỉ theo mùi mà tìm đến, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt, trong đầu cậu vẫn còn chưa kịp suy nghĩ đã bốc lên cái ý nghĩ không đúng: Đừng nói, hắn cư nhiên lại xuất hiện ở đây vào buổi tối, thật sự là so với ma nữ còn hiếm lạ hơn nhiều.
Nghe đến tiếng bước chân, đám người kia cùng nhau xoay đầu lại, Tư Việt cũng nâng lên mắt, ánh mắt quét qua bức tường có mấy người và Ngôn Tụng trước mặt, thẳng tắp mà rơi trên người Ninh Tùy: “Cậu tại sao lại ở chỗ này?”
Ninh Tùy đối mặt với tầm mắt của hắn, học bù không cần thiết phải mặc đồng phục, Tư Việt mặc một cái áo phông đen cộc tay đơn giản, ngọn đèn sợi đốt rọi xuống từ sau lưng một cách cứng rắn, và khuôn mặt đẹp trai của hắn với đôi lông mày anh tuấn được phản chiếu với ánh sáng và bóng tối rõ ràng, nhìn qua thấy được sự lạnh lùng khó có lời diễn tả được.
Ninh Tùy không muốn thảo luận với hắn về việc trốn tiết của mình, vì thế trở tay liền đem vấn đề ném trở lại, “Vậy sao cậu lại ở đây?” Hắn nhíu mày lại, dôi con ngươi đảo quanh, đánh giá đám người tư thế “lai giả bất thiện” kia, “Bị người ta chặn lại sao?”
“Cứ bình tĩnh, tôi không phải đến đây gây phiền phức, ” người cầm đầu phía đối diện mặt không cảm xúc, nói một câu không hề có sức thuyết phục, “Tôi chỉ tới tìm cậu ta hỏi chút chuyện thôi.”
Một trường học không có giáo bá là nhợt nhạt, là không có chuyện, là không xứng đáng có tên trên diễn đàn thành phố này.
Thử hỏi làm sao có thể may mắn đảm đương nhiệm vụ quan trọng này, trước tiên phải có chí tiến thủ, thứ hai là phải có chí khí.
Rất không khéo, trước mặt này vị chính là giáo bá nổi danh của Nhất Trung Nam Kỳ, bạn học Alpha Lương Hạo Dương học lớp 4 năm ba.
Nhưng mà giáo bá dẫn người vây chặt học bá, lại luôn miệng nói chính mình cũng không muốn đánh nhau, khung cảnh này thấy thế nào đều rất khiến người hoài nghi.
Ninh Tùy bí mật đem Ngôn Tụng đẩy lên phía trước, sau đó lại gần thêm hai bước, nếu bị vạn nhất đối phương muốn động thủ, bọn họ có thể kịp thời phản ứng anh hùng cứu mỹ nhân.
Tư Việt liếc mắt nhìn đám người A, B, C, D đứng một vòng tròn sau lưng Lương Hạo Dương, hắn đứng ở giữa trung tâm mâu thuẫn dường như không quá lo lắng đến tính mạng của bản thân: “Anh muốn hỏi gì?”
Lương Hạo Dương hỏi: “Mày và Lương Thiếu Dương có quan hệ như thế nào?”
Tư Việt hỏi ngược lại: “Lương Thiếu Dương là ai?”
Ánh mắt Lương Hạo Dương thoáng cái đã rõ ràng: “Chính là người chiều hôm qua mặc váy trắng nắm tay mày.”
Tư Việt “Ồ” một tiếng, mặt không chút thay đổi nói: “Không sao, tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại nắm tay tôi.”
Lương Hạo Dương nửa là vui mừng nửa là bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tôi biết rồi, xin lỗi khiến cậu phiền phức, chờ tôi đi về hỏi rõ ràng, rồi dẫn nó đến xin lỗi cậu.”
Nói xong, hắn mang theo bọn đàn em quay người rời đi.
Thấy nhóm nhân vật phản diện đã rời đi, Ninh Tùy cảm thấy đã đến lúc anh hùng phải che giấu công lao và danh vọng của mình, vì thế cậu vẫy tay với Tư Việt : “Tạm biệt học bá.”
Cậu mang theo Ngôn Tụng lơ ngơ,một bên mắt nhìn thẳng đi về phía trước, một bên nhẹ nhàng khịt khịt mũi, nghe trong không khí tràn đầy tin tức tố.
Còn chưa đi hai bước, Tư Việt liền duỗi một cái cánh tay ra ngăn cản.
Thâu hương tiểu tặc nguỵ trang đến mức một mặt thản nhiên: “Cậu làm gì?”
Tư Việt nhàn nhạt nói: “Cùng tôi trở về lớp học.”
“? ? ?” Ninh Tùy khó có thể tin nhìn hắn: “Cậu lấy oán báo ơn?”
Cầm nhầm kịch bản đi? Mỹ nhân này lại còn dẫn theo ký năng phản bội? ? ?
“Thân là ủy viên học tập, tôi có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm về thành tích của bạn cùng lớp,” Tư Việt mỹ nhân sóng lớn không sợ mà bày ra sự thật, “Bây giờ là giờ tự học buổi tối.”
Ninh Tùy kháng nghị: “Cậu không phải cũng ở đây à!”
“Đúng dịp, ” Tư Việt nói, “Ta phụng chỉ bắt người.”
Ninh Tùy: “…”
Ngôn Tụng thấy sự không ổn, nỗ lực đánh tình cảm bài: “Giơ cao đánh khẽ đi A thần, đêm nay bọn tôi có việc, đây là trận đấu quyết định nhân sinh tương lai, không thể thua!”
Dưới ánh đèn sợi đốt chói lọi, Tư Việt khép hờ lông mi, xương cốt rõ ràng trên cánh tay che đậy một tầng sương tuyết lạnh lùng: “Đánh nhau với học tập cái nào quan trọng hơn?”
Ninh Tùy cảm thấy mình chính là tuyển thủ gìn giữ hòa bình, nhất định phải đứng ra giải thích một câu:”Bọn tôi không phải đi đánh nhau, là chơi game.”
“Còn không phải đều là trốn tiết, ” Tư Việt liếc hắn một cái, “Có gì khác nhau?”
Ninh Tùy: “…”
Tư Việt nhận ra Ngôn Tụng, mà Ngôn Tụng là người lớp 8 năm hai, hắn không quan tâm. Về phần mình, hắn cũng không nói nhảm, động khẩu vô dụng liền động thủ, trực tiếp xách cổ áo Ninh Tùy cưỡng ép cậu trở về lớp học, nói: “Đi thôi.”
Ninh Tùy hối hận rồi, cậu không nên tò mò, nếu sớm bóp mũi lại mà đi bên trái, lúc này không biết là đã đang ngồi ở quán cà phê Internet nhà ai tiêu dao sung sướng.
Cậu vốn dự định diễn một hồi “Uy vũ thiếu hiệp anh hùng cứu mỹ nhân”, nhưng vì sao trong nháy mắt, nội dung vở kịch liền biến thành “Tiểu tặc thiểu năng tự chui đầu vào lưới” ?
Không nên đâu.
Tư Việt cho là cậu đang kháng cự một cách thụ động, thẳng thắn lấy bàn tay nắm chắc xương gáy của cậu, trực tiếp đẩy cậu hướng về phía trước: “Đi mau.”
Ninh Tùy thở dài, rốt cục đành cam chịu nói những lời cuối cùng với Ngôn Tụng : “Cậu tự đi đi, sống chết có số phú quý do trời… Thua thì đừng nói với anh.”
Ngôn Tụng lẻ loi ở lại, nhìn theo anh hùng Ninh Tùy bị mỹ nhân Tư Việt áp giải trở về trường, bóng lưng kia càng đi càng xa thoạt nhìn đặc biệt thê lương.
Nhận xét
Đăng nhận xét