[RCĐĐ] – Chương 2

Chương 2: Phu phu đối bái

     Càng đến gần tòa nhà dạy học, ánh sáng càng rõ ràng, Ninh Tùy nhìn xuống hai bóng đen dài trên mặt đất nói: “Có thể buông tay không? Tôi tự đi.” 

     “Nếu cậu chạy trốn thì sao?” Giọng nói của Tư Việt từ phía sau truyền đến, câu chữ rõ ràng, “Tôi không muốn đi bắt cậu lần nữa đâu.”

     Lòng bàn tay ấm áp của hắn đặt trên bả vai Ninh Tùy cách một lớp quần áo, lúc nói chuyện hơi thở giữa răng và môi yên lặng phất qua, theo đó truyền đến mùi tin tức tố của hắn, hương rượu thanh lãnh ngâm trong ánh trăng, từng tia từng sợi vương lên, quấn lấy đuôi tóc Ninh Tùy.

     Lúc thường ở trường học tất cả mọi người đều thu tin tức tố của mình lại, trong tình huống bình thường sẽ không bị người khác ngửi thấy được.

     Nhưng Ninh Tùy không giống như những người khác, cậu có một cái mũi thính như mũi chó, chính là loại giống như đặc vụ có khả năng khuếch đại mùi hương trong phim hoạt hình. Khi lần đầu tham gia khóa huấn luyện quân sự ở trường trung học, cậu đã nhớ được mùi hương của Tư Việt, đó là tin tức tố mùi rượu mà cậu chưa từng ngửi thấy ở người khác, không chú ý sẽ trở nên nghiện.

     Nhưng mà dù cho có thơm thì thơm, bị một chai rượu tóm gáy bắt về quy án như vậy, nghĩ thế nào thì cũng… Ninh Tùy lại khịt khịt mũi, co được dãn được mà nghĩ, thôi, đây là mùi hương đưa đến tận cửa chứ có phải cậu ăn trộm ăn cắp gì đâu.

     Khi đến cửa lớp, Tư Việt mới buông lỏng tay ra, hai người một trước một sau vào phòng học.

     Chỗ ngồi của Ninh Tùy là ở hàng cuối cùng tổ hai. Cậu vừa mới ngồi xuống, Tư Việt đã đi tới bên cạnh, gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, dặn dò: “Chủ nhiệm lớp nhờ tôi chuyển lời tới cậu, kiểm điểm trốn tiết một nghìn chữ, ngày mai nộp.”

     Ninh Tùy sâu sắc cảm thấy hình tượng của bản mình đã rơi xuống đáy vực, nhịn không được nhấc chân đạp một phát lên chân bàn phá hoại của công, mà trong lòng tiểu nhân đã bắt đầu khóc lóc lăn lộn om sòm.

     Cuối cùng, lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với Tư Việt, bắt đầu bằng trốn tiết, kết thúc bằng việc bị tóm, để lại một bản án bằng bản kiểm điểm giấy trắng mực đen.

     Phương pháp thu hút sự chú ý của đối phương vô cùng đơn giản, để lại ấn tượng ban đầu cực kì sâu sắc.

     Hoàn mỹ.

     Có cái rắm.

     Cùng bàn Lục Tư Duệ thấy cậu gục xuống bàn với vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc, thận trọng hỏi: “Làm sao vậy? Cậu trốn tiết bị A thần bắt được?”

     “Ừ, ” Ninh Tùy khịt mũi một cách yếu ớt, “Cậu ấy ngồi trong phòng học học tập thật tốt không được à, sao phải ra ngoài cướp việc làm của thầy chủ nhiệm?”

     Lục Tư Duệ an ủi: “Nếu cậu mà bị thầy chủ nhiệm bắt, không chỉ phải viết kiểm điểm mà còn phải đọc dưới cờ, lúc đó càng mất mặt hơn.”

     Ninh Tùy không được an ủi nhếch môi, bực tức tìm trong điện thoại một bản kiểm điểm, lấy bút ra chép y nguyên không khác chữ nào.

     Alpha và Beta vui buồn cũng không giống nhau, trong khi Ninh Tùy viết ngoáy thật nhanh cho hả giận,Tư Việt lại trở về chỗ ngồi của mình một cách nhẹ nhàng.

     Lâm Kế Hành thấy hắn trở lại, lập tức xoay người lại nằm nhoài trên lưng ghế, nhỏ giọng hỏi: “Cmn, cậu vừa đi đâu vậy Việt ca, may mà lão Dương không đếm từng người nếu không, cậu cũng không thoát được.”

     Tư Việt mở sách bài tập chưa làm xong trên bàn của mình, âm cuối nâng lên một chút, đôi môi cong lên như có như không: “Đi bắt một bạn học trốn tiết không nghe lời.”

     “Được rồi, ” Lâm Kế Hành lấy ra một quyển sổ nhỏ, nháy mắt lấy lòng với hắn, “Yên tâm, tôi không ghi cậu.”

     Tư Việt nhìn chằm chằm cái tên trên giấy mấy giây: “Tên Ninh Tùy cũng gạch đi.”

     “Ơ?” Lâm Kế Hành sửng sốt, “Tại sao thế?”

     “Tôi đem người về rồi mà cậu lại ghi tên cậu ta, ” hắn cúi đầu rút nắp bút ra, “Vậy chẳng phải tôi đi về tay không à.”

     Lâm Kế Hành: “…”

     Học bá luôn có lý do cho dù là đi cửa sau, Lâm Kế Hành không còn cách nào khác làm bộ mặt bất đắc dĩ, nhanh chóng lấy bút xóa tên Ninh Tùy đi.

     Lâm Kế Hành vừa tô vẽ nguệch ngoạc, vừa khó nén thất vọng lẩm bẩm một câu: “Tôi còn tưởng cậu trốn tiết vì bận đi nói chuyện yêu đương với nhỏ hôm qua, mong cậu từ bỏ sách vở mà đi lấy vợ. Có phải tôi suy nghĩ kì quái lắm không?”

     “Nói ít thôi, học đi.” Tư Việt quá lười giải thích, anh nhìn bài tập trên bảng đen, theo thói quen lập một cái thời gian biểu cho giờ tự học buổi tối đơn giản trên giấy nháp.

     Tuy nhiên, lời nói vô nghĩa của Lâm Kế Hành lại chứ một vài thứ không nghe lời, tự tiện chui vào lỗ tai Tư Việt. Năm phút sau anh xé một trang giấy nháp viết đầy tên, vo thành một cục nhét vào trong ngăn bàn.

     . . .

     Đến khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Ninh Tùy đã dùng chính tờ kiểm điểm của mình gấp đi gấp lại được một nghìn con hạc giấy.

     Cậu nhìn những nếp gấp được mở ra sau đó lại gập vào, ngẩng đầu liếc mắt tới bóng lưng chăm chú học tập của Tư Việt.

     Thôi, hôm nay đã đủ xấu hổ rồi, không thể thêm dầu vào lửa nữa.

     Ngày mai hãy đưa, có thể chậm một ngày chính là một ngày.

     Ninh Tùy đem con hạc giấy bỏ vào trong túi quần bò, mang theo cặp sách bước ra khỏi phòng học.

     Bây giờ vẫn chưa chính thức khai giảng, nên giờ tự học buổi tối kết thúc lúc 8h30. Tuy nhiên, nhà Ninh tùy ở xa, lúc về đến nhà đã hơn 9h, trong phòng tối om tĩnh lặng.

     Ninh Tùy sau khi vào nhà cũng không bật đèn, ném mình nằm trên sofa, xuất thần nhìn lên trần nhà.

     Trong phòng tối giơ năm ngón tay lên cũng không thấy rõ, nhịp tim đang đập mạnh cũng bình tĩnh lại, chỉ có khứu giác không bị gò bó, cậu tự do hơn bao giờ hết, thậm chí có thể ngửi thấy mùi sương ẩm trên chậu hoa nhài trên bệ cửa sổ của tòa nhà.

     Nhưng khứu giác cũng không có cách nào vượt qua thời gian.

     Cậu sờ cổ, ngửi đầu ngón tay rồi cởi áo sơ mi ngắn tay đưa lên chóp mũi để ngửi, tất cả những gì cậu có thể bắt gặp là mùi sắt từ chiếc chìa khóa cậu vừa chạm vào, cùng với mùi than từ quầy thịt nướng cậu đi ngang qua lúc về nhà.

     Hương vị say khướt kia đã phai nhạt từ lâu.

     Sau khi ngồi đó một lúc, Ninh Tùy vô tư đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa, tóc tai cũng không thèm lau mà đã trở về phòng.

     Cậu ngồi ở trước bàn học bật đèn bàn lên, tùy ý để ánh sáng trắng lạnh lẽo trải bóng mình khắp căn phòng, lấp đầy khoảnh trống vô hình.

     Điện thoại di động đặt bên cạnh rung lên ong ong, Ninh Tùy mở khóa màn hình, tin nhắn Wechat hiện ra trên màn hình, đến từ 【 Bác sĩ Trịnh 】.

     Bác sĩ Trịnh: Đã có kết quả kiểm tra, tình trạng tuyến thể của cậu không ổn định như tôi nghĩ, trong những ngày này cậu nhất định phải uống thuốc đúng giờ. Mẹ của cậu có biết chuyện này không?

     Ninh Tùy chột dạ mím mím môi, và đáp “Ừm” .

     Kể từ tháng trước, Ninh Tùy đã phát hiện ra rằng tình trạng sức khỏe của mình bắt đầu không ổn, nhưng cậu cho rằng chỉ là bệnh cũ lại tái phát, cho nên cũng không để ý, mãi đến tận khi tuyến thể truyền đến cảm giác đau đớn như bị vật gì sắc bén đâm vào, cậu mới đi bệnh viện kiểm tra.

     Bác sĩ Trịnh là người nhìn cậu lớn lên cùng với bệnh tật, kê đơn thuốc cho cậu một cách quen thuộc, Ninh Tùy vừa nhìn đã biết là thuốc gì, cả khuôn mặt đều trở nên khổ sở.

     Thuốc này có tác dụng rất tốt, tác dụng phụ duy nhất là có thể khiến người bệnh cảm thấy khô nóng, chỉ thông qua vận động mới có thể giải tỏa. Thuốc này đi kèm với một BUFF vận động, ở một góc độ nào đó, nó có thể được coi là một phương pháp trị phần ngọn liền trị tận gốc.

     Tuy nhiên thời gian dành cho vận động, liền không có thời gian đến trường. Ai mà ngờ tội phạm trốn tiết chuyên nghiệp lại bị một viên thuốc nho nhỏ ép tới không còn đường lui ?

     Bác sĩ Trịnh gửi một tin nhắn khác: Nếu như thế thì tôi yên tâm rồi, về trường học thì cứ tiếp tục xin nghỉ đi, mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi cho tốt vào.

     Nhìn thấy hai chữ “Xin nghỉ” , sự chột dạ của Ninh Tùy tăng lên gấp ba lần.

     Ninh Tùy không nói cho ai biết về việc bệnh tình tái phát, bất kể là người cha công tác bận rộn hay người mẹ ở xa Giang thành, đều nghĩ rằng con trai vẫn luôn ở trong trường học nghiêm túc học tập, nhưng trên thực tế đã một tuần trôi qua kể từ khi bắt đầu học bù, cậu cũng chưa vào lớp được mấy lần.

     Thực ra cậu đã xin nghỉ phép với thầy Dương chủ nhiệm từ lâu, chỉ là cậu mượn cớ xin thầy không nói ra việc này. Có giấy chứng bệnh từ bác sĩ Trịnh, hơn nữa sau khi chia lớp cha cậu Ninh Đoan đã gặp Dương Thần nói chuyện về tình hình đặc biệt của Nình Tùy, cho nên Dương Thần mới dễ dàng đồng ý với yêu cầu của cậu.

     Mấy ngày nay Ninh Tùy vẫn luôn đi học đúng giờ, uống thuốc xong liền tự mình chạy ra sân thể dục chạy, đợi thuốc có tác dụng mới trở về phòng học, tấm gương trốn tiết không thích học tập là giả, học tập tiến bộ mới là thật.

     Đương nhiên, mô hình học tập này của cậu vẫn còn nhiều hạn chế, dù sao thì sự kiên trì của Ninh Tùy đối với việc đi học còn lớn hơn nhiều so với sự nhiệt tình học tập của cậu ấy.

     Ninh Tùy ngón tay gõ ở trên màn hình và trả lời lại “Cảm ơn bác Trịnh”, sau đó khóa điện thoại.

     Không quan tâm đến lợi ích chung hay lợi ích cá nhân, hiện tại việc quan trọng nhất là làm xong bài tập.quản công tâm tư tâm đều trước tiên thu để một bên đi, ưu tiên hàng đầu lúc này là tập trung hàn thành bài tập.

     Cậu lấy bút và sách bài tập trong cặp ra, vô tình nhìn thấy tờ giấy chưa dùng đến, lúc này mới nhớ tới tờ giấy viết kiểm điểm đã gấp thành con hạc, vội vã lục túi quần.

     Cảm giác khi mặc đồ ngủ khác với quần jeans, có đồ bến trong túi hay không đều khác nhau. Ninh tùy nhớ tới vừa nãy tắm xong tiện tay khởi động máy giặt, mong muốn tìm đồ đã nguội lạnh mất một nửa.

     Cậu ôm một tia hi vọng mờ ảo cuối cùng đi vào phòng tắm, mở máy giặt lôi chiếc quần bò đang chơi trò ‘ảo thuật tình yêu’ ra rồi nhanh tay luồn vào trong túi quần giải cứu cho chú hạc giấy vô tội.

     Sau đó cậu cứu ra được một bộ hài cốt ướt nhẹp, tất cả đều nát đến độ có thể sử dụng trực tiếp cho thí nghiệm ‘tái chế bột giấy’ .

     Ninh Tùy mặt không đổi sắc trừng nó một lúc, giơ tay ném con hạc giấy đã chết không nhắm mắt vào trong thùng rác, tâm trạng khó chịu trở về phòng.

     Bật điện thoại vừa bị khóa lên, Ninh Tùy rút một tờ giấy mới ra, hít thở sâu điều chỉnh tâm trạng, nghiêm chỉnh viết lại một bản kiểm điểm khác, sau đó mới bắt đầu làm bài tập.

     Làm bài tập trong sách ôn tập liền một lúc mới nhận ra đã hơn 2 giờ sáng, trong phòng yên ắng, không hề nghe thấy tiếng người thứ hai về nhà.

     Ninh Tùy xoa xoa đôi mày mệt mỏi đang nhíu chặt, mở điện thoại thành thạo gõ lên một dãy số, nhìn dãy số kia tự động nhảy đến chữ “Bố” , khi định gọi thì ngoài cửa vang lên tiếng ‘ cùm cụp ‘. Cậu nhanh chóng tắt đèn bàn, vào khoảnh khắc bóng tôi phủ xuống nơi cậu ngồi, tiếng bước chân và tin tức tố quen thuộc cũng theo đó mà tới.

     Ninh Tùy cuối cùng cũng thả lỏng người, ném điện thoại xuống giường, vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.

     . . .

     Hậu quả của việc ngủ quá muộn mà quên đặt đồng hồ báo thức là đến 7h30 sáng hôm sau mới mở mắt ra.

     Nghĩ đến hôm nay phải đi thi, Ninh Tùy từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, cặp sách cũng không kịp lấy, cầm thẻ học sinh và bút viết bỏ vào túi quần, miệng cắm mấy miếng bánh mì rồi chạy nhanh xuống cầu thang.

     Đã vội vàng như thế, cậu còn rảnh rỗi kiểm tra điện thoại.

     Ngôn Tụng gửi rất nhiều tin nhắn, nói rằng trò chơi hôm qua vẫn chưa chơi xong, đổi lại thời gian, thế nhưng đối phương âm dương quái khí khiến cả người không thoải mái, hắn tức sôi ruột, trong tin nhắn mắng Tư Việt không nể tình, quăng liên tiếp mấy cái meme đánh người hất bàn ném bom.

     Ninh Tùy vừa bắt một chiếc taxi đi thẳng đến trường, một bên rep tin nhắn của Ngôn Tụng, hỏi thời gian thi đấu mới vào lúc nào.

     Ngôn Tụng trả lời lại ngay trong vài giây: Xác định vào ba ngày sau.

     Ninh Tùy tính toán thời gian một chút, kì thi diễn ra trong hai ngày, ba ngày sau khẳng định không có việc gì, vì vậy cậu đồng ý luôn.

     Một lúc sau, Ngôn Tụng gửi thêm hai tin nhắn nữa.

     Ngôn Tụng: Anh, mấy ngày này em sẽ đi ra ngoài ăn cùng bạn cùng lớp

     Ngôn Tụng: Buổi trưa sẽ không đi nhà ăn với anh, không cần phải đợi em đâu.

     Ngôn Tụng có rất nhiều bạn bè, tập trung chơi bời là chuyện thường xảy ra, Ninh Tùy đã sớm quen với điều đó từ lâu, trả lời lại “Biết rồi” .

     Mặc dù cuộc thi lần này chỉ là bài kiểm tra của lớp học bù, nhưng nó vẫn khá đúng hình thức, các phòng thi đã phân xong, khi Ninh Tùy đến trường, không có thời gian để quay lại lớp của mình, vì vậy cậu tới phòng thi luôn.

     “Việt ca? Đã đến giờ vào rồi, ” thầy giám thị đã bắt đầu mở niêm phong, Tư Việt còn đứng nhìn trên hành lang cũng không quay đầu lại, Lâm Kế Hành có chút ngạc nhiên mà tiến tới: “Cậu đang nhìn cái gì thế ?”

     Hắn ló đầu ra, hành lang bên dãy nhà đối diện vắng tanh, gần như tất cả các bạn đều đã vào lớp, chỉ có một bóng người đằng xa đang lao như bay từ cổng trường mà cậu không thấy rõ là ai.

     “Trâu bò, còn dám đến muộn hơn giáo viên.” Lâm Kế Hành thở dài nói, “Cậu thị lực tốt, có thấy rõ kia là ai không?”

     “Cậu đoán xem.” Tư Việt thu hồi ánh mắt, đeo cặp sách tiến vào phòng học.

     Lâm Kế Hành: “…”

     …

     8 giờ bắt đầu thi, Ninh Tùy 7 giờ 58 phút mới vọt tới cổng trường học, chạy một mạch thì vẫn đến muộn mấy phút, nhưng thầy giám thị đã sớm biết điều đó, ngay cả dạy bảo cũng lười nói một câu, trực tiếp khoát tay cho cậu đi vào, nhanh chóng ngồi xuống.

     Bài thi đầu tiên là môn Ngữ văn, không phải môn yêu thích của cậu, Ninh Tùy viết xong họ tên liền ném bút vào ngăn bàn, ngược lại cậu nổi danh luôn nộp giấy trắng môn này, nếu không phải đề phòng giáo viên chủ nhiệm không thể nhịn nữa tìm phụ huynh, cậu đến thi còn không muốn tham gia.

     Ánh mắt hướng đến lớp 1 năm hai, nghĩ đến ai là người ngồi bàn đầu tiên tổ một trong phòng đó, cậu dụi dụi mắt, lên dây cót tinh thần điền đáp án bài thi.

     Tuy rằng có thái độ, tri thức lại không theo kịp, không phải môn học yêu thích của cậu, cậu luôn rất ít khi để ý đến, dù không nộp giấy trắng, cũng không thế đạt điển cao, càng không thể ngồi cùng phòng thi với Tư Việt.

     Đây là đang mong muốn cái gì? Ninh Tùy một bên phỉ nhổ chính mình, một bên cứng rắn chống đỡ tiếp tục lấp kín giấy thi.

     Mãi đến tận khi chuông reo, cậu vẫn không làm được những câu mà cậu không biết làm, Ninh Tùy nộp bài thi, hiếm khi cảm thấy xấu hổ một chút không rõ ràng.

    Tinh thần chạy bộ buổi sáng đã bị bài thi này tiêu hao hết rồi, Ninh Tùy rủ mi nhìn đám người xa lạ đang vội vã xung quanh, tự đi qua đám đông sôi nổi hỗn tạp, nhắm hai mắt đi đến phòng học của mình.

     Bị ngăn cách bởi một lớp da, nhãn cầu chỉ có thể nhận biết được ánh sáng và bóng tối, trong khi khứu giác nhận thấy sự hỗn độn và loang lổ của mùi hương, mất đi thực thể, giống như đem thuốc màu đổ vào trong nước, người và người trùng điệp trùng hợp, ai cũng không phải ai, là ai cũng không quan trọng.

     Nhưng luôn có những trường hợp ngoại lệ.

     Cậu lại ngửi thấy mùi của Tư Việt.

     Cho dù có ẩn tin tức tố thanh lãnh sâu trong đám người, cũng sẽ không bị bất kỳ mùi hương nào khác ảnh hưởng, như là không có mùi hương nào dám lần lộn với hắn.

     Hắn tự nhiên đứng dựa vào tường, Ninh Tùy có thể tưởng tượng được bả vai duỗi ra của hắn đang dựa trên vách tường, đôi chan dài tùy ý tạo ra một góc độ, dáng người cao ráo.

     Đôi mắt nhắm nghiền của Ninh Tùy bất giác mở ra một khe hở, cậu không nhịn được đoán xem Tư Việt hôm nay mặc quần áo gì, có phải là áo phông trắng với quần tây và giày bóng rổ hay là áo thể dục và quần jean.

     Thật ra hai người họ không hề quen biết, tối hôm qua họ rất xấu hổ nên Ninh Tùy cảm thấy mình nên giả vờ không biết Tư Việt ở đây rồi đi, nhưng hai chân không nghe lời đã đóng đinh tại chỗ.

     Cậu mở mắt nhìn mặt Tư Việt, lại hơi sững sờ.

     Tư Việt đúng như cậu nghĩ, mặc quần áo thể dục màu xanh trắng khoan khoái dựa trên tường, nhưng hắn duỗi tay che trước mặt Ninh Tùy, cậu chỉ cần bước tới thêm một bước là sẽ va vào bàn tay khớp xương rõ ràng kia.

     Ninh Tùy vô thức nhìn bàn tay của hắn, những ngón tay trắng trẻo thon dài tràn ngập ánh nắng mặt trời, bớt đi vẻ lạn lẽo của tối hôm qua, thêm vài phần trơn bóng như ngọc.

     Tầm mắt từ hắn nửa khép nửa mở giữa ngón tay, Ninh Tùy lúc này mới phát hiện khuôn mặt được che đậy bằng ánh mắt đen tối của hắn, bây giờ tất cả mọi người đều mang theo sự tò mò và hiếu kỳ vây xem hai người bọn họ.

   Trong lúc lúng túng và bối rối, cậu lập tức đưa mắt nhìn Tư Việt: “Có chuyện gì thế?”

     Tư Việt buông cánh tay xuống, nhìn Ninh Tùy: “Sáng sớm tại sao lại không đến? Chờ cậu đã lâu.”

     Ninh Tùy nuốt nước bọt: “Tôi? Tôi ngủ quên.”

     Nghe vậy, Tư Việt trên dưới đánh giá cậu vài lần: “Ta cũng nghĩ vậy, cặp sách cũng không mang, không định nộp kiểm điểm à?”

     “… Nộp.” Hóa ra là vì việc này, Ninh Tùy từ trong túi quần móc ra hai tờ giấy viết chỉnh tề đưa tới.

     Tư Việt mở ra nhìn lướt qua: “Tên đâu?”

     “Quên mất, cậu viết giúp tôi luôn đi.” Ninh Tùy vò tóc, Tư Việt lại không chịu viết hộ, trực tiếp đem cây bút trong tay đưa tới: “Tự mình viết đi.”

     Ninh Tùy cảm thấy có lẽ hắn không nhớ mình tên là gì, không có cách nào khác đành nhận bút của hắn, yên lặng lùi về sau một bước, đè tờ giấy lên tường để viết tên.

     Tư Việt cũng xoay người lại, áp một bên vai lên tường, khoảng cách của hai người đột nhiên rút ngắn lại, vóc dáng của hắn lại cao hơn, hai cánh tay của hắn nhấc lên một chút nữa là có thể trực tiếp khoác lên vai Ninh Tùy.

     Vừa nghĩ tới đây, cánh tay của Tư Việt liền thật sự nâng lên.

     Một tiếng hét và một lực đẩy vọt tới từ sau lưng Tư Việt, hắn vô thức mà ngã về phía trước, tay trái theo bản năng nắm lấy vai Ninh Tùy, khuỷu tay phải trực tiếp đánh vào sống mũi Ninh Tùy mà không thể khống chế được. Hai mắt Ninh Tùy tối sầm lại, nước mắt sinh lý và máu mũi đồng thời chảy ra.

     “Lạch cạch”, bút và bản kiểm điểm rơi xuống đất, Ninh Tùy bụm mũi khom người xuống, Tư Việt lảo đảo ôm lấy cậu từ phía sau lưng, vừa mới đứng vững liền lập tức nâng khuôn mặt đầy máu và nước mắt của cậu lên.

     Lâm Kế Hành vừa nhìn là biết mình đã gây họa, liền vội vàng tiến lên xin lỗi: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn dọa Tư Việt, tôi không thấy cậu ở đây!”

     Cổ họng Ninh Tùy nghẹn lại, giết người thì phải giết tâm, cậu không chỉ có thân thể bị thương tổn, mà chiều cao cùng tâm hồn đều bị đả kích một cách nhục nhã.

     Cậu cảm thấy mình không nên lùi về phía sau bằng khoảng cách đó, một bước sai ngàn bước sai, nếu như cậu và Tư Việt vẫn duy trì khoảng cách ban đầu, có lẽ Tư Việt sẽ không quay người. Nếu như Tư Việt không ở gần cậu như vậy, cậu sẽ không bị tin tức tố của hắn làm cho sốt sắng, càng không chú ý tới có một luồng tin tức tố khác đang tiếp cận.

     Thực ra tin tức tố của Tư Việt đã bị giấu kĩ, chỉ trách khứu giác của cậu quá mức nhạy cảm…

     Ví dụ, trong tình huống này, Tư Việt cau mày và kéo bàn tay che mặt của mình ra, và nắm lấy tay còn lại. Có một cái tay giấu sau lưng, năm ngón tay cưỡng bách hắn ngẩng đầu lên, Ninh Tùy cẩn thận quan sát lông mi rũ xuống của Tư Việt, tâm lý không đúng lúc mà nghĩ, nguyên nhân cháy máu mũi của mình có chút không thuần khiết.

     Lại xấu hổ thêm lần nữa, Ninh Tùy theo bản năng trốn tránh, muốn giơ tay che bản mặt xấu hổ của bản thân, nhưng Tư Việt lại một lần nữa nắm chặt tay cậu, nắm sau gáy cậu hướng về phía trước người hắn, nhấc chân chặn cậu ở phía sau, trầm giọng nói: “Đừng có lộn xộn.”

     Quần áo mùa hè mỏng manh không thể đảm đương trọng trách ngăn cản nhiệt độ khi da dẻ tiếp xúc, Ninh Tùy bị kéo như thế này, nửa người dán vào ngực và eo hắn, hai người tay nắm tay chân đè chân, một người cúi đầu hạ thấp con ngươi chăm chú nhìn, một người khác ngước cổ trong mắt chứa nhiệt lệ.

     Lâm Kế Hành dẫn đầu biểu diễn một màn chết lặng cùng với quần chúng xung quanh ăn dưa.

     Ninh Tùy không đành lòng nhìn thẳng mà nhắm mắt lại, đầy đầu chỉ còn hai chữ.

     Xong rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

     Tác giả có lời muốn nói:

     Ai da… Hai người tiến triển thật nhanh quá (thở dài).

Chương 3

Nhận xét